tam co nuong nha nong
Diêu Tam Tam vốn còn đang cân nhắc xem phải lên tiếng ủng hộ chị ba thế nào, giờ xem ra, không cần cô phải nói, thái độ của Trương Hồng Cúc như thế là đủ rồi. Nghĩ lại Trương Hồng Cúc vẫn luôn yếu đuối nhịn nhục, bây giờ như thế là đã thức tỉnh rồi ư?
Dịch vụ sửa lò nướng bánh mì BEAR của Limosa: ☑️ Uy tín ☑️ Giá rẻ ☑️ Thợ tận tâm - chu đáo. Liên hệ ngay ☎️ 19002276 để được tư vấn miễn phí và hỗ trợ nhanh chóng
Phía sau yên xe gắn một đoạn gỗ, cố định lại, rồi giắt thùng nhộng lên cột chặt là ổn thỏa cả. Trời vừa sáng là hắn đạp xe đi, đến lúc mặt trời lên cao thì trở lại. Con cái nhà nông, chút khổ cực ấy cũng không coi là gì. Ngày đầy thu nhộng ve, Bào Kim Đông đã nếm được ngon ngọt, chuyến này, hắn thu nhập được hơn mười đồng !
Mắt Nhạc Tâm sáng lấp lánh, trên gương mặt trắng nón khẽ đỏ ửng, diễm lệ chói mắt như ánh hào quang, đôi môi đỏ thắm óng ánh màu nước, càng làm cho lòng người sinh nhộn nhạo. Trữ Vệ nhịn không được, cúi đầu duỗi lưỡi liếm liếm, nhẹ nhàng, độ mạnh yếu vừa phải, cẩn thận từng li từng tí, dáng vẻ rất là quý trọng.
Site De Rencontre De Qualité Gratuit. Edit Mèo Mạnh Mẽ Độ dài107 chương “Giữ đứa bé!” Đây là câu nói cuối cùng mà Diêu Tam Tam nghe được ở kiếp trước. Trong lúc khó sinh, gia đình nhà chồng không do dự lựa chọn đứa bé. Diêu Tam Tam bi thương rơi vào bóng tối vô biên. Mở mắt tỉnh lại, không ngờ cô đã được trọng sinh trở về năm mười hai tuổi ấy, vẫn người cha cặn bã người mẹ nhu nhược, vẫn ngôi nhà chỉ có bốn bức tường, vẫn trọng nam khinh nữ, cô vẫn như giống như không khí, là đứa con gái thứ ba bị xem nhẹ, bị hy sinh của một gia đình nhà nông…. Không có bàn tay vàng, không có hệ thống tùy thân, không có không gian vạn năng. Được rồi! Đây chính là chuyện xưa về một cô gái được sống lại lần nữa, tự mình phấn đấu thay đổi số mạng, dĩ nhiên, một tình yêu mỹ mãn cũng là điều cần thiết.
Mang thai lần đầu sinh ra một bé gái, thì đặt tên là gì?Con gái thì chúng ta cũng thương thôi, kêu Tiểu Đông thứ hai là một bé gái, đặt tên gì đây?Trời đất, tại sao lại là con gái nữa vậy? Từ giờ phải thay đổi không được sinh con gái nữa. Kêu Tiểu Cải thứ ba lại là một bé gái, gọi là gì đây?Sinh một lượt ba đứa con gái, còn ai thèm đặt tên cho cô! Người nhà thuận miệng kêu cô là “Tiểu Tam”, chữ “Tam” kia còn uốn lưỡi một chút, thành —— Tiểu Tam quê đầu thập niên tám mươi, không ai cảm thấy cái tên này có vấn đề gì. Đến lúc ghi danh lên Tiểu học, thầy giáo nhìn vào tên tuổi Diêu Tiểu Tam mà nhíu mày, tiện tay đổi luôn thành “Diêu Tam Tam”. Nghĩ lại chắc thầy giáo đã từng đọc qua văn chương của Thẩm Tòng Văn.*Đông yêu, thương; Cải Thay đổi; Tiểu tam Kẻ thứ ba nữ trong một mối quan hệ tình Tam Tam lúc này đang nằm trên giường gỗ, hai tay nắm chặt khung gỗ bên giường, cố gắng chịu đựng từng cơn đau đớn như xé rách thân thể. Đây đã là cái thai thứ ba của cô, sao vẫn không thuận lợi như vậy!Diêu Tam Tam bị người nhà làm chủ gả đến nhà họ Tống, người nhà mấy lần khuyên nhủ ép buộc, cô cũng đã đồng ý, bởi con trai nhà họ Tống là người thích hợp, cho lễ hỏi cũng nhiều, lễ hỏi này cũng đủ để nhà họ Diêu xây Diêu Tam Tam cũng giống mẹ cô, số mạng không tốt, hai thai đầu đều là con gái, cái thai này, nhà chồng đã sớm nhờ quan hệ để làm siêu âm, xác định là một đứa con trai. Nói theo ý chồng và cha mẹ chồng của cô, nếu vẫn là con gái, thì không cần ra đời nữa!Bởi vì sinh nhiều, Diêu Tam Tam lo lắng hãi hùng, trốn trốn tránh tránh chịu đựng qua mười tháng mang thai, đến lúc sắp sinh rồi, cũng không dám đi bệnh viện, bởi vì đã kiểm tra là con trai, người chồng vẫn tương đối coi trọng, đã âm thầm tìm một bà mụ ở trạm xá, lặng lẽ sinh ở nhà.*Thời này đã có kế hoạch hóa gia đình, Tam Tam đã mang cái thai thứ ba, nếu bị phát hiện sẽ bị xử phạt nên phải trốn."Không được rồi…, bào thai của cô đây nằm không đúng vị trí, lúc khám thai không phát hiện sao?"“Ôi dào, chị nó ơi, cô xem cả ngày trốn kế hoạch, làm sao dám đi khám thai! Tôi là nông dân, đâu có thể tốn tiền tốn bạc đi làm mấy cái chuyện khám thai đó.""Đứa bé không hướng xuống, bị kẹt lại, mấy người xem nè, tiếp tục chảy nhiều máu như vậy thì cả người lớn lẫn đứa bé đều khó sống đó!”"Vậy. . . . . . Vậy phải làm sao? Nếu không, đưa đi bệnh viện xã đi!""Cái bộ dạng này, có đưa đi thì bệnh viện xã cũng không dám nhận, này phải đi bệnh viện Huyện, nhưng cũng không kịp đâu, chỉ sợ mới đi nửa đường đã không qua được, tôi thấy . . . . . Chỉ có thể lo giữ lấy một người."Diêu Tam Tam yếu ớt nhắm mắt, nghe thấy bà mụ, chồng và mẹ chồng không ngừng đứng trước giường cô nói ra những tiếng chói tai."Giữ người lớn đi, dù sao sau này cũng có thể sinh nữa mà?" Bà mụ nói."Giữ đứa bé." Là tiếng mẹ chồng, "Con trai, con đừng có hồ đồ đó, cái thai này đã kiểm tra, là bé trai, là gốc rễ của nhà họ Tống ta đó!"Diêu Tam Tam từ từ mê man, rốt cuộc cô nghe được giọng nói của chồng mình truyền đến một cách rõ ràng"Giữ đứa bé!"Số mạng. . . . . . Gương mặt vàng vọt như sáp nến của Diêu Tam Tam nở ra nụ cười nhàn nhạt bi thương, buông lỏng đôi tay, dần dần rơi vào bóng tối vô biên.***Mèo Mạnh Mẽ***Diêu Tam Tam bị một tràng tiếng khóc đè nén đánh thức, cô từ từ mở mắt ra, bốn phía tối đen như mực, trời vẫn còn chưa sáng, tiếng nức nở nghẹn ngào của người phụ nữ kia hết sức quen thuộc, cố gắng đè nén, hình như không dám phát ra âm thanh."Con của mẹ, con trai của mẹ. . . . . ."Một giọng nam bên cạnh nho nhỏ khuyên "Đừng khóc nữa, bà nhỏ tiếng một chút, để cho người ta nghe thấy không tốt.""Con ngoan của mẹ, con mở mắt ra nhìn mẹ một chút đi con. . . . . .""Được rồi được rồi, không có nó, sau này lại sinh, bà nín khóc có được hay không? Còn sợ không đủ mất mặt hả?"Diêu Tam Tam cố gắng mở to hai mắt, cảm giác được mình đang nằm trên giường, cô giật giật, liền cảm thấy xương hông và bả vai đau đớn, cô từ bỏ ý định muốn ngồi dậy, dứt khoát thả lỏng thân thể mà nằm im, bên tai nghe thấy người phụ nữ cách đó không xa vẫn đang khóc lóc đau thương, người đàn ông khuyên một lúc thì mất kiên nhẫn, mắng"Khóc, khóc, chỉ biết khóc, có giỏi sao không giữ được con trai cho tôi đi!"Giọng nói của hai người này, Diêu Tam Tam đã nghe hàng ngàn hàng vạn lần rồi, nhưng lại trẻ trung hơn bình tường rất nhiều, trong lòng cô nghi hoặc, nhưng trong bóng tối hoàn toàn không thể thấy được gì. Cô lại thử giơ chân lên, đụng phải thân thể ấm áp của một người khác. Thân thể kia vừa bị chân cô đụng, liền lật người, lặng lẽ bò qua, len lén kề sát tai cô hỏi một câu"Tam Tam, em té còn đau không?"Tiếng nói kia rất êm tai, âm ấm mềm nhũn, rất quen thuộc, cũng rất non trẻ, thoáng cái không dám xác định rốt cuộc là ai. Diêu Tam Tam không khỏi hỏi"Em? Té đau?"Người nọ giơ một tay ra, vuốt cái trán của cô, nói "Đừng dọa chị sợ. Em quên rồi sao? Tối hôm qua em trở về cùng cha mẹ, cha lái xe đạp bị ngã, em và mẹ cũng té không nhẹ. Em trai trong bụng mẹ mình. . . . . . Không giữ được nữa."Diêu Tam Tam đưa tay sờ sờ lên mặt người kia, ấm áp bóng loáng, Diêu Tam Tam nói "Mở đèn lên đi chị."Trong phòng chợt sáng lên ánh đèn lu mờ, Diêu Tam Tam vừa nhìn đã thấy một cái bóng đèn treo trên trần nhà, không sáng lắm, nhưng cũng đủ để thấy rõ cả căn phòng, đây là một gian nhà gạch đất, có một cái cửa sổ nho nhỏ, lại bị ván gỗ bít chặt. *Gạch đất là gạch sống chỉ phơi khô, không được mắt Diêu Tam Tam rơi vào khuôn mặt đang quay về phía mình kia, quả nhiên là chị hai, chị hai hết sức trẻ Tam Tam đột nhiên ngồi dậy, liều mạng nhịn đau, nhìn chằm chằm chị hai Diêu Tiểu Đông, mặt mày trắng trẻo, mái tóc đen mượt, cô và chị hai đều đang ngồi ở đầu giường, mà cuối giường, là một cô gái khác đang yên lặng ngủ, ngủ thật hay giả vờ ngủ cô cũng không biêt, nhưng cô biết, nhất định là chị ba Diêu Tiểu Cải của Tam Tam sửng sốt một lúc lâu, hít sâu một hơi, mắt nhìn ra phòng ngoài. Phòng trong và phòng ngoài, cách nhau bởi một khung cửa ọp ẹp không có cánh cửa, treo một cái rèm vải hoa nhỏ hơi cũ màu đỏ vậy đang khóc ngoài phòng, chính là mẹ cô Trương Hồng Cúc rồi. Diêu Tam Tam kích động trong lòng, liền muốn nhảy xuống giường ra ngoài nhìn một chút, Diêu Tiểu Đông kéo cô lại, nhỏ giọng nói "Em làm gì vậy? Đi ra ngoài lại chọc cha tức giận đó."Nói đoạn, Diêu Tiểu Đông kéo sợi dây nhỏ ở đầu giường, lạch cạch một tiếng, trong phòng lại tối thui. Diêu Tiểu Đông nằm xuống rúc vào trong chăn, đưa tay đẩy đẩy Diêu Tam Tam."Mau nằm xuống, coi chừng lạnh lại bị cảm."Diêu Tam Tam từ từ nằm vào ổ chăn, bả vai và xương hông đau đớn, nhắc nhở cho cô biết mình không phải đang nằm mơ. Diêu Tam Tam mở mắt, nhìn chằm chằm vào bóng tối trống rỗng, dần dần nhớ lại chút chuyện lâu đời. Đúng là có một lần như vậy, mẹ cô mang thai hơn sáu tháng lại không giữ được mà đẻ non, nghe nói là một đứa con lại. Lúc ấy mẹ cô trốn hoạch hoá gia đình, ban ngày thì trốn Đông trốn Tây, núp ở nhà người thân thích, buổi tối có khi người ta không muốn cho ngủ lại, mới lặng lẽ chạy trở về. Sáng ngày đó, cô vốn là bị mẹ cô dắt đi để canh gác, sai vặt, buổi tối cha cô là Diêu Liên Phát rước họ trở lại, cô gầy nhỏ nên ngồi trên đòn đông trước xe, mẹ cô ngồi ghế sau, dưới ánh trăng loang loáng, rõ ràng đang đi bình thường, lại không biết xe đạp bị làm sao, chợt ngã xuống trên đường lớn nông Tam Tam nhớ lại, khi đó cô mười hai tuổi, vẫn còn đang học lớp khi mẹ cô sinh non không bao lâu, cha cô liền đưa mẹ cô đi vùng khác, dù phải xa xứ cũng muốn sinh con trai. Còn Diêu Tam Tam, học xong lớp năm thì không được học tiếp Trung học, Diêu Liên Phát để lại mấy mẫu ruộng cho ba chị em cô. Lúc đó chị hai mười sáu, chị ba mười may là cha cô chạy xe té, nếu là mẹ cô tự té xuống không giữ được thai con trai. . . . . . Diêu Tam Tam thở dài. Nhà các cô không phải chỉ có ba, mà là bốn chị em. Không có mấy ai biết, nhà cô còn có một cô con gái thứ tư, Diêu Tiểu Tứ từ lúc sinh ra, đã bị giấu ở nhà bà ngoại cô cách hơn chục dặm mà Liên Phát thề không sinh con trai thì không nghỉ! Nhưng Diêu Tam Tam lại biết rất rõ, nhà các cô chỉ có bốn chị em, sẽ không thể có thêm em trai khóc đau xót của Trương Hồng Cúc mãi cho đến lúc sắc trời sáng rõ mới ngưng, bà lau nước mắt từ từ đi vào phòng trong, cởi giày, mặc nguyên cả áo mà nằm xuống chiếc giường gỗ đặt kề bức tường hướng nam."Ngủ chết hết rồi hả? Còn không mau đứng lên cho tao, tao nuôi tụi mày chỉ ăn hại chứ có ích lợi gì!"Diêu Liên Phát giật rèm vải, chưa nói một câu đã mắng to. Chuyện tâm trạng không tốt thì lôi con nhỏ ra trút giận này, cũng bình thường như cơm bữa ở nhà họ Diêu."Cha, con đã dậy." Diêu Tiểu Đông lên tiếng, Diêu Tiểu Cải ở cuối giường cũng ngồi dậy, vừa khoác áo, vừa nói "Cha, con cũng dậy rồi."Diêu Liên Phát cũng không thèm quan tâm tới hai người, chuyển lửa giận qua người Diêu Tam Tam "Tam Tam, mày nghỉ học đi, giờ bộ dạng mẹ mày như vầy, mày trở về lo mẹ mày đi. Bữa nay tới nói với thầy giáo một tiếng, kêu y phát cho cái bằng tốt nghiệp Tiểu học, dù sao mày cũng lớp năm rồi, không cho bằng tốt nghiệp, tiền tao tốn mấy năm nay không phải là mất trắng sao?"Diêu Liên Phát chửi mắng xong rồi, ngay sau đó hai miếng cửa gỗ ở gian ngoài kêu lạch cạch một tiếng, chắc là đã đi ra ngoài!Diêu Tiểu Đông bò dậy, xỏ giày đi tới trước giường Trương Hồng Cúc, hỏi "Mẹ, mẹ có sao không? Mẹ muốn uống nước không?"Trương Hồng Cúc chậm rãi lắc đầu một cái, không trả Tam Tam xuống giường, cô xoa xoa bên hông vẫn còn đau, hoạt động bả vai một chút, xác định xương không có bị thương, liền mở cửa đi ra ngoài. Nhà các cô không có hàng rào, mấy năm nay, tâm trí Diêu Liên Phát chỉ dùng vào việc trốn kế hoạch, sinh con trai, bên ngoài hai gian phòng gạch đất, là một mảnh đất trống khá rộng, phía tây có một cây cột gỗ, dựng lên một cái lán cỏ, cũng là nơi để các cô nhóm lửa nấu ánh nắng sớm, Diêu Tam Tam xoạt xoạt rửa sạch nồi, đổ một gáo nước vào, nhóm lửa lên, ở nông thôn thì không bao giờ thiếu củi, củi nhà cô đốt đều là do ba chị em cô gom nhặt được, mà cái nồi nhỏ này cũng không cần bao nhiêu lửa, Diêu Tam Tam không dùng cả nhánh củi, chỉ xé chút rơm rạ ra đốt, một gáo nước sôi rất nhanh, Diêu Tam Tam vào nhà tìm một vòng, tìm được mấy quả trứng gà trong một cái hũ ở chân tường, liền lấy năm trứng, đập thả vào trong nồi, nhỏ lửa nấu canh hai Diêu Tiểu Đông nối gót cô ra ngoài, thấy cô rửa nồi, liền lấy cái nồi sắt lớn gần đó rửa sạch, cho nước và một muôi gạo vào nồi, rồi ngồi xổm bên cạnh mà nấuDiêu Tam Tam nấu canh trứng xong, vào nhà lục lọi một hồi, chỉ tìm được một gói hạt tiêu, trong nhà không có đường, đường trắng đường đỏ đều không có, Diêu Tam Tam lấy chày cán bột giã nhỏ hạt tiêu, tìm một cái chén sứ trắng lớn nhất, múc trứng rồi rắc chút tiêu, lại múc hai muôi nước, sau đó bưng vào cho Trương Hồng Cúc."Mẹ, mẹ uống miếng nước đi."Trương Hồng Cúc xoay mặt vào trong, khoát khoát tay, không còn hơi sức nói "Không muốn uống.""Mẹ, con làm canh trứng với tiêu đen cho mẹ đây, thân thể mẹ quan trọng hơn, mẹ cố ăn một miếng đi."Phụ nữ địa phương ở cữ, đều ăn mấy thứ trứng gà, đường đỏ, hạt tiêu này. Trương Hồng Cúc nghe xong, chờ một lúc, mới chậm rãi ngồi dậy, nhận lấy cái chén trong tay Tam Tam, ăn một Hồng Cúc uống thêm miếng nước, mới chén đưa cho Diêu Tam Tam, thở dài một hơi mà nói "Tam Tam, giờ con cũng sắp học hết cấp rồi, nếu cha con đã nói vậy, con cũng đừng đi nữa, điều kiện chúng ta như vậy, một đứa con gái như con, dù sao cũng không lên cao được."
Edit Mèo Mạnh MẽĐộ dài107 chương"Giữ đứa bé!"Đây là câu nói cuối cùng mà Diêu Tam Tam nghe được ở kiếp lúc khó sinh, gia đình nhà chồng không do dự lựa chọn đứa Tam Tam bi thương rơi vào bóng tối vô mắt tỉnh lại, không ngờ cô đã được trọng sinh trở về năm mười hai tuổi ấy, vẫn người cha cặn bã người mẹ nhu nhược, vẫn ngôi nhà chỉ có bốn bức tường, vẫn trọng nam khinh nữ, cô vẫn như giống như không khí, là đứa con gái thứ ba bị xem nhẹ, bị hy sinh của một gia đình nhà nông…. Không có bàn tay vàng, không có hệ thống tùy thân, không có không gian vạn năng. Được rồi! Đây chính là chuyện xưa về một cô gái được sống lại lần nữa, tự mình phấn đấu thay đổi số mạng, dĩ nhiên, một tình yêu mỹ mãn cũng là điều cần thiết.
Diêu Tam Tam vốn đến muộn, qua hơn hai tiết học, đã đến giữa trưa. Tan học, Diêu Tam Tam ra khỏi cổng trường, vừa nhắm hướng nhà mình mà bước, vừa lấy bánh rán ra ăn. Theo tình hình buổi sáng, buổi trưa sợ chưa chắc có cơm ăn, hoặc là nói có cơm cũng không được ăn, cô đói bụng tới trưa rồi, ăn lót bụng trước rồi thôn hẻo lánh đầu thập niên 90, cũng đã bắt đầu có biểu hiện chênh lệch giàu nghèo. Nhà giàu nhất trong thôn đã có hành lang lớn, ngói đỏ gạch đỏ, tường vây thật cao, cổng lớn sơn đỏ bóng loáng. Kém hơn thì nhà ngói thấp lùn, tường vây đá xám. Còn lại, là kiểu nhà của Dư Tam Tam, nhà gạch đất hai gian, nóc nhà lợp cỏ tranh, cỏ tranh lâu năm rách nát, bị mưa dột nên đắp lên mấy miếng ngói xám, ngay cả một cái hàng rào cũng không có, thành ra nhìn dở dở ương thôn là một con đường đất, trời nắng thì bụi đất mịt mù, trời mưa thì đọng nước, lầy lụa bùn nhão, đường chính đã thế, trong ngõ nhỏ thì trái một đống phân, phải một đống cỏ khô, nước bẩn đọng khắp nơi, nhìn tới đâu cũng có thế phân và nước tiểu súc vật. Dù Diêu Tam Tam là trong hoàn cảnh này mà lớn lên, nhưng quay ngược trở lại hơn hai mươi năm trước, vẫn không tránh được than Tam Tam ăn sạch cái bánh trên đường thẳng về nhà, từ xa đã nghe được tiếng nói chuyện trong nhà cô, giọng nói kia cũng không phải là lớn, nhưng lại vang vang, rất có sức xuyên thấu, Diêu Tam Tam dừng chân bên ngoài nhà, nghĩ một chút cũng đã đoán được ai hỏi mấy chị em nhà họ Diêu có tên tuổi sáng tạo như vậy là nhờ ai, thì không phải cha mẹ cô, mà là bà nội. Theo tập tục địa phương, trẻ con sinh ra ba ngày, thì ông nội bà nội sẽ đặt tên cho. Bà Diêu có ba người con trai, và một con gái út. Diêu Liên Phát là con cả, nên Diêu Tiểu Đông cũng chính là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Diêu, nhưng bởi cô là con gái, vừa sinh ra đã không được bà Diêu chào đón, đến khi lần lượt sinh thêm ba đứa con gái nữa, con dâu Trương Hồng Cúc cũng hoàn toàn bị bà Diêu phán cho cái tội nặng nề."Muốn tôi nói nhỏ nhẹ với cô sao được? Y hệt miếng đất bạc màu, trồng tới trồng lui, cuối cùng cũng không có thu hoạch tốt, cô nói cô khó khăn lắm mới mang được đứa con trai, vậy thì tốt biết bao nhiêu, nửa đường lại xảy ra chuyện này, không phải tôi muốn nói cô chứ, hai vợ chồng thằng cả nhà cô, thật đúng là không có tiền đồ, cô nói coi thằng cả nó tới tuổi này rồi, ngay cả một đứa con nối dõi cũng không có, cô nói coi một đứa cháu trai đang tốt đẹp, tự nhiên hư mất, làm cho lòng tôi đau buồn khó chịu biết bao nhiêu!"Diêu lão nãi bày ra vẻ tiếc hận oán trách, ngay sau đó trong nhà lại truyền ra giọng nói của một người đàn bà trẻ tuổi."Mẹ, xem người kìa, đừng nói nữa mà... mẹ đau lòng, không phải chị hai đây còn đau hơn sao? Không còn cách nào khác, chị ấy cũng không muốn như vậy đâu. Đều là do số mạng, mạng bạc không có phúc được con trai, cố ép buộc cũng vô ích. Mẹ đừng trách chị hai nữa, làm lòng chị chua xót đau khổ."Diêu Tam Tam đã hiểu, đấy là thím ba! Trong ba anh em nhà họ Diêu, người thứ hai có ba con trai, người thứ ba có một trai một gái, thím ba vóc người xinh đẹp, lại bẻm mép lắm, bình thường cũng luôn kiêu ngạo, luôn tự cảm thấy mình là người phụ nữ toàn vẹn, tốt hơn hai người chị dâu kia nhiều! Bởi vì biết ăn nói, quen được dịp khoe mẽ, nên cũng được bà nội yêu thích nhất..Diêu Tam Tam không nghe thấy mẹ cô nói chuyện, chắc là. . . . . đang khóc đi! Kiếp trước từ nhỏ đến lớn, thấy mẹ cô bởi vì chỉ sinh bốn đứa con gái mà số khổ bị đánh bị mắng, Diêu Tam tam chỉ cảm thấy mẹ cô đáng thương, lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, sợ chọc người lớn tức giận. Nhưng lúc này cô nghe vậy chỉ thấy tức cành hông, người đáng thương phải có chỗ đáng giận, chính mình có miệng, có tay, có chân, cớ sao cứ phải im hơi lặng tiếng để cho người ta mắng nhiếc?Trên đầu chữ nhẫn là một cây đao, giống như cô đời trước, nhường cái này nhịn cái kia, chuyện gì cũng cố sức chịu đựng, nhẫn nhịn , kết quả thế nào? Có ai nhẫn nhịn cô?* Chữ nhẫn 忍 Được ghép từ hai chữ, chữ trên là đao con đao, chữ dưới là tâm con timDiêu Tam tam đẩy cửa thật mạnh, cố ý tạo ra âm thanh lớn, hai miếng ván cửa rầm một tiếng đụng vào tường, cô vén rèm vải bước vào người kia dường như bị tiếng cửa đập mạnh làm giật mình, ngẩng đầu lên, thấy là Diêu Tam Tam, lập tức không có vẻ mặt tốt, Diêu lão nãi quay qua trách mắng Diêu Tam Tam"Làm cái gì gấp gáp vậy? Mày làm tao giật mình! Con nhỏ không có chững chạc này, mày nhìn Hồng Hà người ta coi, người ta làm cái gì cũng nhẹ nhàng thùy mị, mày nhìn lại mày, thô kệch ẩu tả, mười mấy tuổi đầu, nên có chút dáng vẻ con gái đi.”Hồng Hà là con gái của thím ba, nhỏ hơn Diêu Tam Tam hai tuổi, cũng giống hệt thím ba, còn nhỏ tuổi nhưng nhanh mồm nhanh mép, miệng ngọt như mía lùi , cũng coi như là cháu gái duy nhất khiến bà nội vui vẻ. Dĩ nhiên, cuối cùng cũng kém mấy đứa cháu trai!* [Haiz, edit cái chương này thiệt nhức đầu, mình xin giải thích chỗ này một chút, Tam Tam gọi bà mình là nãi’ thì mình dịch thành bà nội được, nhưng đến lời của tác giả gọi là 'Diêu lão nãi', mình mà dịch bà nội Diêu hoặc bà Diêu thì thấy kì kì, lời của tg thì không thể gọi là nội được, mà bà lão này cũng chẳng có hiền lành gì, phải gọi ra như người xa lạ mới hợp, nên cứ là lời của tác giả mình sẽ để nguyên là Diêu lão nãi’ nói thêm cho các bạn rõ, là Diêu lão nãi có 3 con trai con cả là cha Diêu Tam Tam nhà có bốn đứa con gái; con thứ hai sinh được ba đứa con trai; con thứ ba sinh một trai một gái. Tác giả không nêu tên vợ chồng hai người chú của Tam Tam, nên giống như vừa nói, lời Tam Tam mình sẽ cho gọi chú thím, nhưng đến lời tác giả thì hai người chú này mình sẽ để Diêu lão nhị’, Diêu lão Tam’. Vợ hai người này sẽ là vợ Diêu lão nhị’, vợ Diêu lão tam’.Mấy cái vụ xưng hô này rắc rối quá, mấy bạn chịu khó đọc mấy từ này giùm nha.]"Ô, bà nội, thím ba, hai người tới chơi sao? Con không biết a!" Diêu Tam Tam ra vẻ không hay biết, "Con mới vừa tan học, vội vã chạy về nhà, đã làm ẩu rồi. Thím ba, tan học rồi thím không cần về nhà nấu cơm sao?""Con xem đó, thím với nội con còn không phải là tới thăm mẹ con sao! Quan tâm trò chuyện với mẹ con, cũng tan học rồi, thím phải nhanh nhanh về nhà nấu cơm đây." Xong quay qua mẹ chồng mà nói "Mẹ, mình trở về đi thôi, Hồng Hà với Trụ tử tan học, không thể để hai đứa ăn cơm trễ được."Diêu Tam Tam làm vẻ mặt quan tâm nói "Thím ba, chắc thím phải đi gấp mới kịp, Hồng Hà chắc về đến nhà rồi, nhưng mà Trụ tử chỉ sợ không về được, Con tan học đi qua lớp một, nhìn thấy thầy giáo đang mắng nó đần độn trì trệ, đần còn hơn heo, ngu xuẩn ăn bánh rán không biết cầm. Nhìn tình hình chắc muốn bắt nó ở lại làm bài tập rồi. Nếu nó không về nhà được, thím không phải nên đi đưa cơm sao?"Ăn bánh rán không biết cầm, là một câu tục ngữ mà người nông dân dùng để giễu cợt người ngu xuẩn, bánh rán phải cuốn thành cuốn mà ăn, nghe nói có người ngốc, hai tay cầm bánh mà cắn ăn, ngốc đến mức không biết đổi tay, cắn trúng cả Tam Tam thật ra thì cũng chỉ thuận miệng mà nói vậy thôi, chứ cô cũng không nhìn thấy. Nhưng Diêu Tiểu Trụ đó đầu óc tắc nghẽn như nhồi gỗ, nổi danh không thông suốt, tính tình lại vừa lười vừa xảo quyệt, thật sự cũng là đứa tệ nhất lớp, có ngày nào mà thầy giào không mắng hắn mấy câu?Vợ Diêu lão tam nghe vậy, hơi cười mỉa nói "Gì chứ, Trụ tử không phải là còn nhỏ sao! Nó lớn hơn một chút, hiểu biết hơn chút là học giỏi thôi. —— Mẹ, mình về đi thôi! Đại tẩu vẫn ổn, mình cũng yên tâm.""Còn ông thầy kia nữa, thằng bé nhỏ như vậy, học cái gì được? Mới bây lớn đâu?" Diêu lão nãi nghe nói cháu trai mình không tốt, liền tức giận càu nhàu, "Bảy tám tuổi chó cũng ngại, bé trai bây lớn, là lúc đang ham chơi nhất, Trụ tử cũng đâu phải ngốc, nó chỉ la ham chơi không lo học thôi."Nghe giọng điệu kia, thì hình như ham chơi không chăm chỉ là một loại vinh quang. Diêu Tam Tam cũng không bắt bẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười."Mẹ, người xem nội và thím ba con còn tới thăm mẹ nè, bên ngoài người ta nói bà nội thiên vị, coi thường nhà chúng ta, bọn họ là dệt chuyện nói bừa đó." Diêu Tam Tam cười cười nói, "Bà nội của con là dạng người gì chứ? Sao có thể ghét đứa con lớn nhất của mình? Ngay cả con trai mình mà cũng chán ghét coi thường, thì còn gì đạo lý làm người nữa."Diêu Tam Tam nói xong khoác tay Diêu lão nãi, dáng vẻ thân mật, trong miệng lại nói "Nội của con sao có thể già mà hồ đồ không theo đạo lý? Đúng không, nội?"Đời trước Diêu Tam Tam đại khái cũng chưa từng gần gũi với nội cô như thế, cô chợt tới gần Diêu lão nãi như vậy, còn thân mật kéo tay bà, lời nói ra lại vừa vặn trách móc bà ta, làm Diêu lão nãi khó chịu nghẹn một hơi, rồi lại không tìm đâu ra lí do để phát giận, mặt già lạnh lẽo .Diêu Tam Tam vòng vèo mắng người như vậy, bà cũng không thể lên tiếng nhận tội chứ? Chẳng lẽ bà còn đi nói, đúng, tao chính là già mà hồ đồ, không theo đạo lý, đúng không?Lưng Diêu lão nãi cứng ngắc, làm như trên tay Diêu Tam Tam có gai nhọn, vội vàng đẩy tay cô ra, xụ mặt bới móc quở mắng "Con nhỏ này, về tới nhà không lo đi nấu cơm, chỗ người lớn nói chuyện, mày chạy tới dính vào làm cái gì? Mười mấy tuổi đầu rồi, càng lớn càng hết xài.""Trong rổ có bánh rán, trong nồi có sẵn cháo, không cần nấu cơm đâu." Diêu Tam Tam lại cố ý ngang nhiên xông qua kéo Diêu lão nãi, "Nội ơi người xem, còn không phải tại nhà con nghèo quá sao, bánh khoai cháo ngô, cũng không có gì để mẹ con bồi bổ thân thể. Nội và thím ba hai người tới thăm mẹ con, chắc là có đem gì đó tới? Bây giờ con vừa vặn lấy làm bữa trưa. Con đã nói, ai lại không biết bà nội con có lòng dạ tốt, sao có thể tới thăm người mà hai tay trống không được?""Thăm người" ở địa phương ý chỉ thăm bệnh nhân, thăm bệnh nhân dĩ nhiên phải mang theo chút đồ. Chỉ là, Diêu lão nãi sao có thể mang một hột cơm nào tới cho Trương Hồng Cúc? Bị Diêu Tam Tam chặn họng như vậy, thiếu chút nữa đã buột miệng mắng ra, nhưng Diêu Tam Tam còn đang thân thiết kéo tay bà ta, lời nói cũng khéo léo không thể bắt bẻ, làm bà ta nghẹn một bụng, ngoài miệng lại không thể phát tác được."Tao đó hả, cũng chỉ mới nghe cha mày nói chuyện này sáng nay, tao sao còn nghĩ được đem cái gì tới? Lại nói là người trong nhà, không phải cũng chỉ tới nhìn chút thôi sao ?""Phải đó phải đó, tại thím quá lo lắng, vội vàng tới xem một chút, người một nhà thì cần chi mang đồ tới? Con bé này cũng thật là khách sáo." Vợ Diêu lão tam miệng nói vậy, trong bụng lại hung hăng nghĩ, cái con nhỏ ít nói này, trở nên nhanh miệng như vậy từ lúc nào chứ? Từng câu từng chữ làm người ta phát nghẹn."Cũng đúng ha." Diêu Tam Tam ngây thơ gãi đầu, nói, "Vậy người một nhà không nói lời hai nhà, nhà con ngay cả dưa muối còn không đủ ăn, thím ba, con không khách sáo với người nữa, con qua vườn thím cắt mấy dao rau hẹ ăn, được không?"Vợ Diêu lão tam thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, không thể làm gì khác hơn là nói "Rau hẹ trong vườn thím cũng không còn bao nhiêu, mới cắt xong còn chưa có dài được đâu, con có muốn cắt cũng phải chờ một thời gian.""Không vội, con đợi nó dài ra rồi lại cắt." Diêu Tam Tam sảng khoái mà đồng ý một tiếng, liền làm bộ muốn tiễn hai người đi ra ngoài. Ra khỏi cửa nhà, Diêu Tam Tam chợt nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn, nói một câu"Đúng rồi, bà nội, thím ba, hai người sau này đừng ở trước mặt mẹ con mà nói cái gì số mạng hay không số mạng, ngày sau đường còn dài lắm, ai biết trước được số mạng ai? Sinh ra con trai mà dạy dỗ không được, đánh cha mắng mẹ nó thì thôi khỏi đi, mẹ con sinh mấy đứa con gái tụi con thì sao? Chúng con cũng không nhờ người khác nuôi sống, vậy không tới phiên người khác tới lo ngại giùm chứ?”"Mày. . . . . . con quỷ nhỏ mày muốn chết hả, mày lấy tư cách gì lên tiếng? Mẹ mày sinh ra một đống con gái tụi mày, còn không cho người ta nói hả?" Diêu lão nãi rốt cuộc cũng đổi sắc mặt."Bà nội, con là cháu nội trong nhà, con chỉ là nghĩ sao nói vậy thôi. Nhà cô nhỏ cũng sinh hai bé gái, vậy chẳng lẽ mạng cô nhỏ cũng là mạng xấu sao? Sẽ phải để yên cho người ta xem thường sao? Nếu để cô nhỏ biết có người coi thường hai con gái của cô, chắc cô cũng sẽ đau lòng rơi nước mắt phải không?”Diêu Tam Tam nói một câu đâm trúng chỗ đau của Diêu lão nãi, rồi xoay người đi nhóm lửa nấu cơm, chị hai chị ba buổi sáng chưa ăn cơm đã đi xuống ruộng rồi, cô phải nhanh nhanh nấu cơm, không có rảnh mà để ý hai người đáng ghét kia. Cha cô còn chưa về, chắc ba chị em cũng có thể an ổn ăn bữa cạnh chuồng heo nhà họ Diêu có trồng một dây bí đỏ, dây bí kia vô cùng tươi tốt, dựa trên tường đá mà bò lên nóc chuồng heo. Diêu Tam Tam đi vòng quanh chuồng heo nhìn một chút, lá xanh mọc dày, không thể thấy được phía trên có kết trái hay không, cô giẫm chân lên tảng đá nhô ra của chuồng heo, nhanh nhẹn trèo con nông thôn, dù có là con gái thì leo cây hay trèo tường cũng đều là chuyện Tam Tam vén đám lá xanh tươi, tìm được một quả bí đỏ lớn, liền hái xuống, thấy có mấy đóa hoa nhỏ, liền nắm lấy mấy đóa hoa đực không kết quả, lấy phấn hoa bôi lên nhụy hoa cái, như vậy qua một thời gian liền có thể kết quả Tam Tam đem quả bí xuống rửa sạch, cắt nửa quả, cắt thành miếng nhỏ, cho vào nồi xào sơ một chút, thêm chút nước, đợi nước sôi rồi lại khuấy thêm bột mì vào, nấu thành một chén canh, bưng vào cho Trương Hồng Cúc."Mẹ, mẹ ngồi dậy ăn miếng canh đi."Trương Hồng Cúc có lẽ vừa bị mẹ chồng và em dâu chế giễu đả kích, bộ dáng ỉu xỉu, không còn hơi sức mà nằm đó, Diêu Tam Tam cũng không khuyên nữa, đặt chén canh lên ghế ngồi cạnh đầu giường, nói"Mẹ, con đặt canh ở đây, mẹ ăn đi, đừng để nguội."Diêu Tam Tam cắt nhỏ số bí còn dư, cho thêm mấy quả ớt băm nhỏ, vừa xào, vừa thuận tay hâm nóng nồi cháo ngô buổi sáng chưa ăn. Bí đỏ rất nhanh đã chín, lúc Diêu Tam Tam bưng dĩa bí xào xanh đỏ đan xen lên bàn thì Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải vẫn chưa trở lại, nhưng Diêu Liên Phát thì đã về trước rồi.
Review truyện Tam Cô Nương Nhà Nông Tác giả Ma Lạt Hương Chanh Thể loại Trọng sinh, điền văn, ngôn tình, hiện đại. Số chương 107 Nguồn ảnh Diễn Đàn Lê Quý Đôn Truyện "Tam Cô Nương Nhà Nông" lấy bối cảnh ở vùng nông thôn vào thập niên tám mươi. Thời gian này, Trung Quốc thực hiện chính sách kế hoạch hóa gia đình. Tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn khá phổ biến, đây cũng nguyên nhân chính dẫn tới bi kịch của gia đình nữ chính ở kiếp trước. Nói sơ về kiếp trước của nữ chính, nữ chính Diêu Tam Tam từ nhỏ đã không nhận được sự yêu thương của cha mẹ. Không chỉ cô, mà còn có cả chị cả, chị hai, em tư thậm chí còn bị gửi nuôi ở chỗ bà ngoại. Cha mẹ cô theo đuổi việc sinh một đứa con trai, thường xuyên đi nơi khác trốn kế hoạch hóa trong thôn, không chăm lo chỉnh đốn nhà cửa, vườn tượt. Ba chị em cô nương tựa lẫn nhau, khi lớn cô lại phải gả đi để cha mẹ lấy tiền phụng dưỡng. Không sinh được con trai, chồng nhu nhược, Diêu Tam Tam chết trên bàn sinh. Một kiếp khổ cực cứ như vậy kết thúc. Số phận của nữ chính chỉ là một trong nhiều phụ nữ thời ấy. Chị em trong nhà cũng chịu nhiều thiệt thòi riêng. Qua những chi tiết tác giả xây dựng, dường như phụ nữ không sinh con trai thì không có tí giá trị nào. Mở mắt lần nữa, Diêu Tam Tam lại trở về trong gian nhà cũ kĩ. Gặp ba mẹ một lòng muốn sinh con trai, gặp hai chị cặm cụi làm việc. Cô không có bàn tay vàng, chỉ có một linh hồn trưởng thành trong thân xác đứa trẻ gầy gò. Lần này, cô quyết tâm cải thiện cuộc sống, thay đổi số mạng đời trước. Lần phản kháng đầu tiên là tự mình kiếm tiền đóng học phí cấp hai. Nữ chính của chúng ta không ngại khó khăn vất vả, chuyện liên quan đến kiếm tiền thì đầu óc rất nhanh nhạy. Vậy nên qua hết một mùa hè đã vượt chỉ tiêu, nhân tiện cải thiện một chút cuộc sống của họ. Mình thấy mùa hè này là cột mốc lớn trong truyện. Nữ chính vừa kiếm được một khoảng tiền lớn, vừa quen biết với nam chính. Đặc biệt nó còn thay đổi số phận của vài nhân vật phụ. Từ khi tiểu tứ trở về lại ngôi nhà của mình. Dựa vào trí thông minh của Diêu Tam Tam, bốn chị em trải qua cuộc sống lao động mệt nhọc mà vui vẻ. Của dư trong nhà ngày một nhiều. Khoảng thời gian này êm đềm mà sôi nổi trước nay chưa từng có. Cũng trong lúc này, nam chính Bào Kim Đông ngày ngày đèo Tam Tam đi học, hai người cùng hợp tác kinh doanh, tình cảm cứ thế bén rễ, chậm chạm sinh trưởng theo năm tháng. Quá bình lặng thì dễ nhàm chán, tác giả đành rắc thêm một chút gia vị. Đó là nhà nội của Diêu Tam Tam, tuy họ xuất hiện và gây phiền từ đầu đến cuối truyện, nhưng mình thấy khoảng thời gian này là đáng nói nhất. Sự vô lý đến vô sỉ bộc lộ rõ, đến nỗi đọc thôi mà tức giùm chị em của nữ chính. Bà nội bình thường luôn treo trên miệng câu cháu gái là người ngoài. Đến khi thấy cháu gái có tiền thì tìm một cách để lấy, đến cả đi chúc tết cũng không tha. Cháu trai phạm lỗi thì "nó còn nhỏ", "mày là chị phải nhường..". Thím hai và thím ba đối với nhà Diêu Tam Tam cũng một mặt khinh thường, việc có lợi cho nhà mình thì không tiếc lợi dụng. Chỉ có hai ông chồng là còn tình người. Nếu là kiếp trước Tam Tam đã nhún nhường không dám lên tiếng, nhưng đây là cô đã sống mấy mươi năm, đời này miệng lưỡi trơn tru, bật lại cho bọn họ ngậm một cục tức ê chề. Cha Diêu trốn đi sinh con trai một mình về nhà để phụ sức cho mùa gặt. Chớp lấy thời cơ này, Dương Bắc Kinh chớp lấy thời cơ mà đính hôn với chị cả Diêu Tiểu Đông. Thật ra tình tiết này mình định không nói nhưng quá mê anh rể cả này. Ban đầu còn tưởng đây là nam chính cơ, là người tuấn tú có suy nghĩ chính chắn trầm ổn, rất tâm lí. Thời buổi Tam Tam mới kiếm tiền đã giúp đỡ không ít. Không lâu sau thì Bào Kim Đông cũng đi nhập ngũ, tới đây cặp đôi nam nữ chính tạm thời xa cách. Thời gian là chất xúc tác, lần gặp tới tình cảm sẽ tiến triển. Nên nói tới nam chính một ít. Bào Kim Đông là con trai thứ hai trong gia đình đông con. Khác với nhà Tam Tam, nhà Kim Đông có tận bốn đứa con trai. Nhận thấy gánh nặng của cha mẹ, từ nhỏ nam chính đã cố gắng là việc, tự tích góp tiền sau này cho mình. Từ nhỏ va chạm nhiều đã giúp Kim Đông trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng lứa. Quen biết Tam Tam ban đầu là do thương cô từ nhỏ đã vất vả kiếm tiền, che chở cô như em gái. Trong thời gian nhập ngũ mới biết tâm tư của mình, từ đó bước vào hành trình theo đuổi cô gái nhỏ. Mặt dày, lưu manh là trạng thái nhiều nhất xuất hiện trong quá trình này. Ba mẹ Tam Tam trở về thôn với chuyện em trai bị sinh non, đã đẩy gia đình nhỏ của cô vào bầu không khí nặng nề khó thở. Một lần nữa nhờ mẹo vặt của Tam Tam mà cha Diêu mới buông bỏ việc sinh con trai, chăm lo cho gia đình. Cuộc sống của nhà Diêu Tam Tam bước sang một trang mới, như sau cơn mưa trời lại sáng. Diêu Tam Tam dựa vào mấy ao cá chạch bùn mà đưa cả nhà phất lên, đến hè lại tiếp tục thu mua nhộng ve. Quy mô kinh doanh ngày càng lớn, lần lượt mua ao cá, xây nhà mới, làm cả thôn phải lóa mắt. Nhân duyên của bốn chị em Diêu Tam Tam thuận lợi hơn đời trước. Ai ai cũng có chồng tốt con ngoan, cuộc sống trôi qua bình an vui vẻ. Tới khi Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam về chung một nhà, tình nồng ý mật. Việc làm ăn của Diêu gia ngày càng phát đạt, góp phần vực dậy kinh tế của cả thôn. Các anh con rể cũng quá đáng, khi bị mấy cô em xinh đẹp hỏi dò đối tượng, miệng nói không có bạn gái, người ta chưa kịp vui mừng đã bảo nhưng ở nhà có vợ và con rồi. Đọc mấy đoạn này mắc cười không tả nổi. Người tốt đã hưởng phúc thì kẻ xấu cũng nên bị trừng trị. Nhà nội Tam Tam thiên vị cháu trai, kết quả mấy đứa cháu trai cưng bị chiều đến không ra gì, đứa nhẹ thì lười biếng, đứa nặng thì tù tội. Đến lúc chết bà nội Diêu cũng chỉ có ông nội Diêu bên cạnh. Mình thấy truyện tập trung vào quá trình Diêu Tam Tam thay đổi số phận hơn là cảnh nam nữ chính thể hiện tình cảm. Mặc dù ít nhưng tác giả thể hiện nó rất trọn vẹn, tình yêu của họ không oanh oanh cuồng cuộn như nhẹ nhàng như nước chảy đá mòn vậy. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Last edited by a moderator 3 Tháng ba 2022 Đây là bộ truyện ngôn tình điền văn hiện đại đầu tiên mà mình đọc á, cũng hay lắm. Bộ này em cũng ưng ý quá trời ^^ he hiện đại review review truyện trọng sinh điền văn
tam co nuong nha nong